ƯỚC MƠ THA THIẾT CỦA NGƯỜI MẸ TRĂM CON
Sống trên đời, có lẽ ai cũng có ước mơ, hoài bảo cho riêng mình. Và đã gọi là ước mơ thì bao giờ nó cũng cao xa và khó thực hiện được đối với khả năng của chúng ta. Có người ước mơ mình được giàu sang, thành đạt. Người thì mơ ước được sống khỏe mạnh, hạnh phúc. Cũng có người chỉ mơ ước giản dị có được một gia đình đầm ấm, sum vầy. Riêng đối với những người phụ nữ đang và sẽ làm mẹ thì ước mơ lớn nhất trong cuộc đời họ không gì khác hơn là con cái mình được bình an, khỏe mạnh, trưởng thành mỗi ngày…
Thử tưởng tượng,
nếu chẳng may, một ngày nào đó, chúng ta gặp phải biến cố lớn trong cuộc đời
khi bị bệnh nan y, bị tai nạn bất ngờ,…
và phải lìa xa các con khi chúng còn rất nhỏ, không người nuôi dưỡng,
chăm sóc, chúng sẽ sống sao đây? Nghĩ đến đây có lẽ ai trong chúng ta cũng đau
lòng. Khi không có bàn tay chăm sóc, nâng niu của mẹ. Khi không được mẹ bảo
bọc, lo lắng, liệu rằng cuộc đời chúng sẽ trôi về đâu, sẽ sống như thế nào? Và
còn hàng ngàn những điều lo lắng khác, kiểu như con sẽ chống chọi ra sao giữa
cuộc đời đầy chông gai, cạm bẫy này? có được học hành hay phải bươn chải ra đời
kiếm sống, con sẽ trở thành người tốt hay người xấu,…?
Để giải đáp
những câu hỏi trên, chúng tôi đã đến thăm Trung Tâm nhân đạo Quê Hương ở phường
Tân Đông Hiệp thị xã Dĩ An, nơi đang nuôi dưỡng, chăm sóc hơn 330
trẻ em mồ côi, khuyết tật do chị Huỳnh Tiểu Hương, cũng từng là một đứa
trẻ mồ côi sáng lập ra từ năm 2001.
Lâu nay, nhắc
đến cái tên Huỳnh Tiểu Hương là nhiều người nghĩ ngay đến một người giàu lòng
nhân hậu, có tình thương người và là
giám đốc trung tâm nhân đạo có một cái tên rất bình dị “ Trung Tâm Nhân Đạo Quê
Hương”. Tôi đã có dịp gặp chị vài lần, ấn tượng của tôi về chị cũng giống như
nhiều người đã từng gặp chị. Tiểu Hương không phải là người phụ nữ sắc nước
hương trời, chỉ với vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc cắt gọn gàng, cử chỉ duyên dáng,
chị đã chinh phục được trái tim bao người nhờ nghị lực phi thường qua những
công việc chị đã làm cho xã hội, cho các cháu mồ côi, tật nguyền không chỉ ở
Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương của chị mà còn ở nhiều nơi khác nữa. Đây là điều
mà không phải ai cũng làm được. Danh hiệu một trong mười người “phụ nữ làm rung động trái tim Việt
Nam” mà Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam
trao tặng năm 2006 thật xứng đáng với chị.
Tâm sự với chúng tôi, chị cho biết ước mơ cháy
bỏng của chị vẫn là cầu mong cho xã hội bớt đi mảnh đời trẻ thơ bất hạnh, không
phải để mình đỡ vất vả mà để bản thân các cháu không phải chịu thiệt thòi nhiều
hơn nữa. Khi được hỏi sao mà chị có thể nhớ hết những 300 đứa con của mình,
mắt chị ngấn lệ, rồi chỉ kể vanh vách
từng trường hợp: Đây là đứa bé 7 ngày tuổi được chị nhặt trên bãi cỏ cách đây 7
tháng, khi đó rốn bé còn chưa được cắt và được bọc trong tờ giấy báo. Đây là đứa bé chị nhặt được trước cửa trung
tâm vào buổi sáng đầu năm 2012. Đứa bé này khi đó toàn thâm tím tái,… Chị đã
đặt tên cho từng đứa con sau khi chúng có duyên được về với trung tâm của chị.
Hiện nay, bé nào ở trung tâm cũng có tên và mang họ Huỳnh, 350 đứa trẻ có 350 cái
tên và người mẹ của hàng trăm đứa con ấy không những nhớ hết tên từng đứa mà
còn hiểu thói quen, tính nết …của từng đứa.
Mỗi người chỉ được sống một lần và chỉ
có một trái tim để yêu thương. BỞi thế, đã có lúc Tiểu Hương nghĩ rằng, số con
mang họ Hùynh của mình ngày càng nhiều lên, liệu mình có đủ tình thương để
trang trãi hết cho chúng không? Nhưng rồi, ngày qua ngày, sống bên các con Tiểu
Hương đã nhận ra rằng nỗi lo của mình là vô cớ. Bởi, từ lúc chỉ có 1-2 đứa con,
Tiểu Hương đã yêu thương, chăm chút chúng như những báu vật quí giá nhất của
cuộc đời mình. Đến khi đàn con tăng lên
5-7 đứa, chục đứa rồi hàng trăm đứa… Tiểu Hương thấy trái tim mình vẫn chan
chứa tình yêu thương và trách nhiệm dành cho chúng. Mỗi đứa con, Tiểu Hương có
một cách yêu thương, chăm sóc khác nhau nhưng tất cả chúng cũng đều cảm nhận
được tình thương vô bờ bến của mẹ. Và Tiểu Hương nghĩ rằng, cho dù mình có đến
cả ngàn đứa con đi nửa thì tình yêu của mình, trái tim của mình vẫn nguyên vẹn
dành cho mỗi đứa con và Tiểu Hương vẫn luôn có cách để yêu thương tất cả chúng.
Cũng chính vì có suy nghĩ như vậy nên
Tiểu Hương luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay để đón nhận những đứa trẻ sơ sinh
bị bỏ rơi ở công viên, bệnh viện, thậm chí ở sọt rác…. Trong khi cha mẹ ruột
của các em đã đan tâm dứt bỏ núm ruột của mình như trút đi một gánh nặng, một
thứ của nợ…thì Tiểu Hương lại vui mừng, hạnh phúc khôn xiết mỗi khi nhận đựơc
một đứa trẻ bị bỏ rơi. Dẫu biết rằng thêm một đứa trẻ là gánh nặng lo toan càng
oằn trên vai mình nhưng Tiểu Hương vẫn muốn chở che, bao bọc tất cả chúng. Bởi
không có cha, các em đã khổ lắm rồi, không có mẹ càng khổ hơn… Cứ thế, hết lớp
trẻ này lớn lên, Tiểu Hương lại tiếp tục chăm sóc, nuôi dưỡng những đứa trẻ bị
bỏ rơi tiếp theo.
Chị kể, những
ngày đầu mới thành lập, Trung tâm nhân đạo Quê Hương có rất ít người biết đến,
thỉnh thoảng chỉ vài mạnh thường quân đến thăm và tặng quà cho các con. Để lo
cái ăn, cái mặc cho cho những cuộc
đời bé nhỏ đang còn bơ vơ của Trung tâm, chị phải bươn chải chạy ngược chạy
xuôi, làm rất nhiều việc, đi rất nhiều nơi gõ cửa xin vận động tài trợ. Thời
gian đầu do chưa có kinh phí thuê người chăm sóc các con, chỉ có chị và vài
người phụ nữ tình nguyện đến giúp sức nên hầu như việc chăm sóc các con đều do
một tay chị lo toan. Thế nhưng chị vẫn cảm thấy rất vui vì chị suy nghĩ rất
thật, rằng làm việc thiện là phải bằng hành động, bằng cả trái tim chứ không
chỉ là bằng lời nói suông.
Tuy vất
vả với các con trăm bề nhưng không vì thế mà chị muốn rời xa các bé. Đã có nhiều
người tới đây xin các bé về làm con nuôi nhưng chị chưa bao giờ đồng ý. Bởi
theo chị, mình đã gắn bó với các con rồi , sao đang tâm mang cho đi được. Một
phần không nỡ rời xa bất cứ đứa con nào, một phần chị lo sợ. Cuộc đời các con của
chị đã khổ vì bị bỏ rơi rồi may mắn được về làm con chị, nếu bây giờ mình mang
con cho đi, lỡ không may các con lại rơi vào cảnh không được chăm sóc tử tế thì
bất hạnh lại càng bất hạnh, đáng thương lại càng đáng thương cho những đứa con
bé bỏng của chị. Chị rất sợ cuộc đời các con của chị lặp lại hoàn cảnh bất hạnh
như mình ngày xưa. Chị kể về cuộc đời mình mà chúng tôi nghe không kìm được nước
mắt. Chị không biết cha mẹ sinh ra mình là ai mà chỉ biết rằng mình bị cha mẹ bỏ
rơi ngay từ lúc lọt lòng. Ký ức tuổi thơ của chị là những ngày dãi nắng dầm
sương nơi đầu đường, xó chợ, suốt ngày
chị lăn lóc trên đường phố để kiếm sống. Chị
đã nếm trải những trận đòn “nhừ tử” của những tên đầu gấu, giang hồ
trong những ngày lang thang đó. Có những khi đói lả do không kiếm được cái gì để
ăn, chị ngất xỉu ngoài đường nhưng chị vẫn sống. Chị tồn tại như một loài cỏ dại
cứ tự nhiên vươn lên mà sống. Đã có lúc chị được người ta nhận làm con nuôi,
nhưng chỉ một thời gian ngắn chị lại trở về lề đường kiếm sống, ...Chị đã sống
hơn 20 năm trên đường phố, không nhà cửa, chịu bao tủi nhục, đắng cay. Có lần
chị bị ép dùng ma túy, bị đốt lửa lên cơ thể, bị hãm hiếp… và thậm chí bị ném
xuống cầu Sài Gòn nhưng chị vẫn may mắn
sống sót, …Đau khổ là vậy, đắng cay là vậy nên chị hiểu cái khổ của những đứa
trẻ mồ côi không nơi nương tựa,…thế nên chị quyết tâm phải làm sao cho những đứa
con của chị đứa nào cũng được ăn no, mặc ấm, được đến trường học cái chữ, cái
nghề để sau này tự lo cho bản thân. Tâm nguyện của chị cũng giống như tâm nguyện
của bao người mẹ khác lo lắng, chăm sóc, dưỡng dục cho những đứa con của mình
nên người, để không còn đứa nào phải khổ như chị….
Hơn hai
mươi năm lăn lóc đầu đường, xó chợ, Huỳnh Tiểu Hương chưa bao giờ nghĩ đến một
ngày cuộc đời mình gặp đến thế. Đó một ngày của năm 1989, một mạnh thường quân
người Đài Loan đến quán ăn gặp chị đang phụ việc. Không hiểu thế nào ông nhận
chi làm con nuôi. Thời gian sau đó ông về nước, trước khi về nước ông cho chị
20 lượng vàng làm vốn. Có số tiền này, chị quyết định mua một căn nhà để có nơi
đi về sớm tối. Không bao lâu sau, có người đến hỏi mua lại căn nhà chị đang ở với
giá gấp đôi. Chị thấy có lãi nên bán ngay mà không cần suy nghĩ. …Và sau đó chị
quyết định đầu tư kinh doanh nhà đất, công việc kinh doanh gặp nhiều thuận lợi,
chỉ trong một thời gian ngắn, chị đã có số vốn lên đến hàng trăm cây vàng. Cô
bé bụi đời ngày nào đã trở thành tỷ phú. …Cuộc đời của chị như một câu chuyện cổ
tích có hậu…
Có thể nói, bằng
nghị lực của bản thân, Huỳnh Tiểu Hương đã sống, vượt lên số phận và với ước mơ, tạo dựng cuộc đời cho thế hệ mai
sau tiếp sức cho mình để chăm lo cho những mảnh đời bất hạnh, chị đã sáng lập
ra Trung tâm nhân đạo Quê Hương. Tính đến hôm nay, Trung tâm của chị được 13
tuổi. Mười ba tuổi với cuộc đời một con người thì còn quá ít nhưng 13 năm tồn
tại của Trung tâm Quê Hương đã có hàng ngàn mảnh đời mồ côi, khuyết tật được
cứu sống, được chắp thêm đôi cánh và đã trưởng thành là cả một chặng đường dài,
với muôn vàn khó khăn, thử thách mà nếu không có đủ tình yêu thương dành cho
trẻ thơ bất hạnh, ý chí, nghị lực vươn lên sẽ khó có thể tồn tại và phát triển
như ngày hôm nay…
Có cha, có mẹ,
có một mái nhà... là điều tất yếu, rất gần gũi và thân thuộc với mỗi người bình
thường nhưng là một ước mơ tha thiết và cũng là nỗi niềm đau đáu của những trẻ
mồ côi. Làm sao để giấc mơ ấy trở thành hiện thực là cách mà người phụ nữ làm
rung động trái tim Việt Nam Huỳnh Tiểu Hương đã, đang và sẽ tiếp tục làm…
Quỳnh
Như
- Nhật Bản buộc hung thủ sát hại bé Nhật Linh bồi thường 634.000 USD
- HUỲNH TIỂU HƯƠNG - BÀ MẸ TRĂM CON
- HUỲNH TIỂU HƯƠNG – “ CÔ TIÊN CỦA NHỮNG SỐ PHẬN KHỐN CÙNG”
- Đang đi từ thiện miền Trung, Thủy Tiên bất ngờ tuyên bố với Công Vinh: “Nếu 2 đứa có bất trắc sẽ ra đi cùng con”
- Những chuyến xe thiện nguyện vì trẻ em vùng cao
- Hành trình thiện nguyện đến với các em học sinh vùng cao Yên Bái
- KHÔNG ĐƯỢC “HỖ TRỢ” SAO MÀ PHẢI LĂN TĂN?
- Thượng tọa. Thích Giải Hiền phát quà cho dân nghèo phía bắc Việt Nam đón tết
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét