Thơ LÊ NGỌC LAN
CHO NGÀY MAI KHÔNG CÓ NƯỚC MẮT RƠi
Dường như anh đã già đi nhiều tuổi
Qua mấy chục ngày chống dịch Cô rô na
Ròng rã ngày đêm nơi làm việc là nhà
Miếng cơm đắng vội vàng trong từng bữa
Không biết sẽ còn bao nhiêu ngày nữa...!?
Để toàn dân mình có cuộc sống an vui
Nhìn các anh mà tôi thấy bùi ngùi
Chỉ biết khóc và ngồi yên một chỗ...
Thương nhân loại một nỗi đau thống khổ
Chết chẳng kịp chôn,không từ biệt gia đình
Tai hoạ Co-ro-na giáng xuống bất thình lình
Toàn Thế giới gồng mình chống dịch
Mong muốn làm sao Việt Nam mình sẽ không là thảm kịch
Như một vài đất nước Châu Âu
Tôi xót xa với nét thoáng âu sầu
Hằn trên khuôn mặt các anh đứng đầu ngọn sóng
Tôi thầm khóc thương mưa giông lạnh cóng
Bộ đội, Công An, người tình nguyện ngủ rừng
Để người cách ly được những bữa cơm bưng
Mong Âm tính về với gia đình yêu dấu
Tôi cảm phục siết bao những chiến sĩ nghành Y nhân hậu
Tròn chữ tâm và dũng cảm cứu người
Túc trực ngày đêm và trí tuệ rạng ngời
Chữa lành bệnh tiếng thơm vang bốn bể
Tà áo trắng sao thanh cao đến thế!
Vì sức khoẻ bệnh nhân mà bám trụ ngày đêm
Tạm gác gia đình , cha mẹ một bên
Thương con lắm !..đêm hết ca gọi điện...
Giữa đời thường lòng từ bi hiện diện
Như thiên thần áo trắng tinh khôi
Bấy nhiêu điều cứ day dứt trong tôi
Giữa Hà Nội thân yêu mùa dịch
Đêm cuối Xuân không gian tĩnh mịch
Xin mọi người hãy ước nguyện cùng tôi
Cho ngày mai không có nước mắt rơi
Giặc Covid sẽ cúi đầu tan biến!!!
Xuân Diệu 0h15 ngày 27/3/2020
Lê Ngoc Lan
HOA PHƯỢNG
Chùm Phượng Vĩ gợi bao niềm nhớ
Rợp bóng chiều soi gương nước Hồ Tây
Sóng vỗ mênh mang xanh ngát hàng cây
Kỷ niệm tuổi xanh bỗng dâng tràn sống dậy
Con đường cũ cùng tung tăng chạy nhảy
Gió lao xao vương mái tóc xuân thì
Hoa Sấu rụng đầy trắng lối em đi
Trống giục giã kìa mùa thi Phượng nở
Sắc hoa đỏ như mối tình rực lửa
Anh lên đường,em tựa cửa ướt mi
Tuổi hai mươi căng lồng ngực ngại chi
Khoác trên mình màu áo xanh cây lá
Từ buổi ấy hình bóng anh khác lạ
Đẹp rạng ngời và chững chạc trong em
Thư anh viết về em thức đọc từng đêm
Bao nhung nhớ ướt nhoè trang giấy mỏng
Bao khát khao ngày anh về tròn mộng
Hạnh phúc đôi mình rực rỡ một trời hoa
...Bỗng một ngày mẹ ngóng tin xa
Anh ngã xuống vì chống quân xâm lược
Tổ Quốc chưa yên vùng biên từng tấc đất
Quân giặc xéo dày bao tang tóc đau thương
Anh đã hy sinh khi chiến đấu kiên cường
Để thắm tô thêm màu cờ Tổ Quốc
Tóc mẹ bạc thêm chân chậm đi từng bước
Em đau xót nhiều khi mộng vỡ làm đôi
Lũ giặc xâm lăng chúng đã tan rồi
Ngày chiến thắng không anh về bên Mẹ
Sau bao năm Cây Phượng già vẫn thế
Những chùm hoa cứ rực lửa yêu thương
Như bóng anh xanh mãi con đường
Kỷ niệm cũ bên Hồ Tây lộng gió
Tiếng yêu thương trong tim ai chưa ngỏ
Đã bay đi theo những cánh chim trời
Cứ mỗi hè sang em nhìn cánh Phượng rơi
Sắc hoa đỏ như trái tim người lính
Lá ngát xanh tuổi hai mươi đã định
Dâng cho đời rực rỡ mỗi mùa hoa!
Chiều Tây Hồ 28/5/2016
Ngọc Lan
- Hạ ơi
- Tây Hồ Yêu Thương
- LÁI XE ĐÊM - Truyện ma ngắn hay
- LUẬN VỀ LOẠI GIẶC NGUY HIỂM NHẤT: LOẠI GIẶC XÉT LẠI, VIẾT LẠI, XUYÊN TẠC VÀ PHỦ NHẬN LỊCH SỬ!
- Người cổ Đông Nam Á
- Suy nghĩ về Hậu hiện đại
- VINH QUANG NGƯỜI CHIẾN SỸ CÔNG AN
- Người tham gia các Hội phải có Nghề chứ không phải “chạy” vào cho… oai – Kỳ 2
- Sao cải lương vang bóng 1 thời: Ngọc Huyền bị cấm diễn 17 năm, lấy chồng sĩ quan Mỹ
- Hoa Phượng Xứ Thanh
- Tuyển Cộng Tác Viên Viết Bài
- Kỳ lạ bức tượng Phật ngồi trên lưng vua "độc nhất vô nhị" ở Việt Nam
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét